Hàn Viện Chính đang nghe tiếng đi về phía bọn họ, khiêng bàn lên và chỉ nói một chữ “Được“.
Anh không nói nhiều, mà hình như còn không vui vẻ lắm khiến Tôn Nghiên không yên. Cô ấy chỉ sợ đối phương không tình nguyện hỗ trợ chuyển đồ.
Khương Nhu thấy vẻ mặt này của anh ấy thì đoán anh ấy đang suy nghĩ đề toán nên mới không nói chuyện nhiều.
Trên đường trở về đại tạp viện, Tôn Nghiên do dự nửa ngày mới chủ động nói: “Bàn nặng lắm sao? Hay là cứ để tôi khiêng đi.”
Hàn Viện Chính đang suy nghĩ chợt sực tỉnh, lúc này mới thấy rõ cô gái trước mặt: dáng vẻ vô cùng gầy như thể chưa ăn cơm no, với thể trạng như vậy phỏng chừng đi không được hai bước đã đi không nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây