Trong khoảng thời gian này, cô bận đến chân không chạm đất, cho nên cũng không có khẩu vị gì. Lúc này nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn như vậy, tâm trạng cô trong nháy mắt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trên bàn ăn, Khương Bác Hoài nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Khương Nhu, anh lấy một gói bột cà phê ra đưa cho cô.
“Đây là bạn của anh tặng, còn chưa khui đâu, em cầm lấy uống đi.”
Khương Nhu chưa từng nhìn thấy cà phê bao giờ, cô khó hiểu hỏi: “Anh, đây là thuốc gì?”
“Không phải, nó gọi là cà phê, uống một ít có thể làm cho tinh thần phấn chấn hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây