“Anh định tối qua sẽ về nhưng tàu bị chậm nên sáng nay mới đến Kinh Thị. Bọn trẻ thế nào? Có thích trường mới không?”
Khương Nhu đặt chú mèo con vào giỏ, vừa giúp nó sắp xếp chỗ ngủ, vừa trả lời: “Chúng khá tốt, tạm thời không có phản ứng xấu nào. Tối nay em sẽ hỏi chúng thêm lần nữa.”
Thấy trong mắt cô chỉ có chú mèo con mà không có anh, Thẩm Thành Đông không khỏi ghen tị. Anh mặt dày tiến lên, từ phía sau ôm lấy eo cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Vợ à, em có nhớ anh không?”
Khương Nhu cuối cùng cũng quay người lại liếc anh một cái, thấy buồn cười: “Em phát hiện ra anh hình như ngày càng dính người rồi.”
Thẩm Thành Đông nghe vậy, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, anh cũng phát hiện ra mình ngày càng không thể rời xa em, phải làm sao đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây