Diệp Tư Dịch không còn sợ anh ta như vừa rồi, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm, ước chừng phải dỗ dành rất lâu mới có thể dỗ dành được.
Hoắc Tranh chậm rãi đi tới, thấy cô ấy không còn bài xích việc mình đến gần mới yên tâm.
Tiễn hai người đi, Khương Nhu thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Thành Đông thấy vậy, không nhịn được cười nhẹ.
“Sao anh còn cười nữa? Không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì? Diệp Tư Dịch sẽ không chịu ấm ức đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây