Cho đến khi bọn họ đến căn phòng ở lầu hai, Diệp Tư Dịch mới buông tay ra: “Chị rất sợ Hoắc Tranh, em không thấy sợ anh ta sao?”
“Em không sao cả, sao chị lại sợ anh ta thế?” Khương Nhu nhíu mày còn cho rằng anh ta bắt nạt cô ấy nên trong nháy mắt thiện cảm với Hoắc Tranh lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Hai người ngồi xuống giường, Diệp Tư Dịch nhỏ giọng giải thích: “Thật ra trước kia chị không sợ anh ta như vậy đâu nhưng anh ta càng lớn thì càng hung dữ, nhất là dáng vẻ khi trừng mắt và nổi giận rất đáng sợ, mọi người đều rất sợ anh ta.”
Khương Nhu khó hiểu hỏi: “Còn ai sợ anh ta nữa sao?”
“Em gái anh ta, còn có em trai anh ta nữa. Chị từng thấy anh ta đánh em trai mình đấy, đánh đến mức em trai anh ấy khóc luôn. Còn em gái anh ta mỗi lần tụi chị ăn cơm với nhau đều mắng anh ta không phải là người anh trai tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây