Thẩm Thành Đông đến gần bọn họ, chỉ thấy biểu cảm mỗi người một kiểu không giống nhau, nhất là Trình Viễn Chinh, trông có vẻ hơi lo lắng.
Một người tính cách trầm ổn lại có biểu cảm như vậy cũng rất kì lạ, anh khẽ nhíu mày.
“Chú Trình, mẹ cháu gọi chú qua đó một chút.”
Trình Viễn Chinh đứng lên và dịch sang bên phải định ngăn Diệp Tư Dịch lại, nhưng Diệp Tư Dịch nghiêng đầu nhìn ra phía sau Trình Viễn Chinh.
Cô ấy nhìn về phía Thẩm Thành Đông một cách trắng trợn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây