“Chị không dám hỏi bọn họ đâu, thật sự rất mất mặt. “Trong nhận thức của Diệp Tư Dịch, một người là em họ, một người là con rể tới nhà, đi chơi thì đương nhiên là cô ấy phải trả tiền rồi.
Cho dù Ngô Hà muốn trả tiền, thì cô ấy cũng không cho đối phương trả.
Bây giờ ở trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy, cô ấy chỉ có thể nhờ Trình Tịch giúp đỡ mà thôi. Đáng tiếc, Trình Tịch cũng không có tiền. Trong lúc cô ấy đang cảm thấy bất lực, thì Khương Nhu lấy ra năm tờ tiền lớn, đưa qua:
“Tôi chỉ có nhiêu đây thôi, cho chị mượn trước đấy”
Diệp Tư Dịch ngơ ngác nhìn số tiền trước mặt, sau đó lại nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích:“Thật sự rất cám ơn cô!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây