Cảm nhận được hơi nóng của anh, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, vội vàng mềm giọng ngăn anh lại: “Anh đợi một chút, em bảo anh ngủ không phải ý đó.”
Người đàn ông khựng lại, giọng khàn khàn: “Vậy có ý gì?”
Khương Nhu giơ tay đẩy anh ra, chỉ vào cuối giường: “Thậm chí anh còn không nhìn thấy chiếc áo len em vất vả đan cho anh nữa.”
Thẩm Thành Đông ngạc nhiên một lát, luyến tiếc buông cô ra rồi nhìn về phía cuối giường. Lúc này Khương Nhu cũng đứng dậy, kéo chiếc áo len đó đến đưa cho anh.
“Nè, này tặng anh, mau thử xem có vừa không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây