“Ông ấy ngồi văn phòng lâu, còn không thích tập thể dục. Béo là chuyện bình thường, ông ấy từng nói anh giống mẹ hơn.”
Ký ức của Lâm Mặc về mẹ rất mơ hồ, nên anh ấy vẫn luôn cho rằng mình giống mẹ hơn.
Nghe anh ấy nói vậy, nụ cười của Trình Tịch khựng lại, do dự lúc lâu cô ấy mới quyết định kể chuyện nhà họ Điền.
Còn liệu anh ấy nghe xong có tức giận không, cô ấy cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Nửa tiếng sau, hai người im lặng ngồi trên ghế sofa. Lâm Mặc vẫn đang cố gắng tiêu hóa lời cô ấy nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây