Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã đến tết nguyên tiêu.
Một ngày nọ, Khương Nhu dẫn Mạnh Văn đến gặp lão trung y.
Lão trung y nhìn thoáng qua bụng Khương Nhu trước, sau đó bắt mạch cho cô rồi dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, cô phải ăn uống phải tiết chế, nếu không chờ lúc sinh, cô sẽ rất chịu đau.”
Khương Nhu giật mình, vội vàng hỏi: “Chúng bây giờ đã lớn lắm rồi sao? Nếu không khống chế được thì phải làm sao?”
Lão trung y suýt bật cười: “Không tiết chế được cũng phải tiết chế, nếu không nghe lời, tôi sẽ nói với người nhà, mỗi ngày phải theo dõi lượng thức ăn của cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây