Dán xong câu đối xuân, Trần Ái Hà lấy một đống đồ ăn vặt đặt lên bàn, nói với cô và Khương Hiểu Văn: “Hai đứa ăn từ từ thôi, đậu phộng nhà người ta thì tính từng viên, nhà chúng ta cũng không keo kiệt đến mức đó, nhưng cũng không thể chịu nổi hai đứa ham ăn ham uống đâu biết chưa?”
Khương Nhu lặng lẽ thu bàn tay vừa định đưa ra, không khỏi tức giận nói: “Mẹ, con đâu không phải con nít nữa, cũng không tham ăn như vậy.”
Khương Hiểu Văn bên cạnh vui mừng, bóc một hạt đậu phộng đưa cho Khương Nhu: “Cô, bình thường cô tham ăn quá nên bà mới nói như vậy thôi.”
“Cô là con nít à?” Khương Nhu cười trừng mắt nhìn cô bé, chỉ vào viên kẹo bơ sữa thỏ trắng trên bàn, gọi: “Nào, bóc cho cô một cục kẹo.”
Ở ngoài phòng, Thẩm Thành Đông và những người khác đang nấu cơm. Anh chịu trách nhiệm xào rau, Khương Đức Sơn chịu trách nhiệm giết gà, nhổ lông, Sư Lam hấp một nồi bánh bao chay, báo hiệu một năm mới thịnh vượng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây