“Loại vải này năm đó rất đắt, hơn nữa còn có liên quan đến thân phận của Đông Tử, mẹ không nỡ vứt đi, cũng không cho người khác dùng.”
Miêu Ngọc Trân khẽ vuốt ve chất liệu, ký ức trở về quá khứ.
“Lần sau Đông Tử về nhà, mẹ bảo nó mang khăn về, đến lúc đó xử lý ra sao, các con tự quyết định.”
Khương Nhu lại nhìn tấm vải hoa, chỉ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Dù sao tấm vải này có ý nghĩa đặc biệt, không giống loại người sẽ tàn nhẫn vứt bỏ con khi nó chưa chết.
Vài ngày sau, ba mẹ Thẩm gia không tiếp tục ở lại nữa, dẫn Thẩm Ngũ về thôn Vượng Thủy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây