Nụ cười của cô là phản hồi tốt nhất, khóe miệng Thẩm Thành Đông nhếch lên, bắt đầu sắp xếp đồ dùng của hai đứa nhỏ.
Từ sau khi Khương Nhu mang thai, Trần Ái Hà đã may nhiều bộ quần áo nhỏ và chăn nhỏ, bà còn dùng quần áo cũ cắt thành nhiều tã lót. Ngoài ra còn có quà do họ hàng tặng, tổng cổng là hai đống lớn.
Nhớ lại khi còn bé không có quần áo để mặc, anh bật cười.
“Anh đang cười gì vậy?” Khương Nhu khó hiểu.
Anh cất quần áo gọn gàng vào tủ và trả lời: “Anh nghĩ con của chúng ta thật hạnh phúc, sau này bọn nhỏ sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây