----
Khương Nhu thân nhẹ như yến, bước chân rất nhanh, cô chưa thể tưởng tượng ra được khi cái thai lớn lên thì mình sẽ như thế nào?
Hai người bước vào trong viện với nụ cười trên môi, chỉ thấy Khương Thu Vũ đang đứng trước cánh cửa bị khoá, dáng vẻ rất đáng thương, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi?
Thấy bọn họ trở về, cô ta lập tức tiến lên chào họ, dịu dàng nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Thấy là cô ta, Trần Ái Hà cũng thu lại nụ cười trên môi: “Con tới đây làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây