"Là những động tác mà em vừa gõ phải không?" Chu Hoài Thần hỏi.
"Đúng vậy." Từ Vãn đang nói thì ngẩng đầu lên nhìn thấy ngoài cửa sổ không xa đang hỏi người bán tào phớ thì vội nói: "Chính là hai người đó, một người mặc áo khoác lông vũ, một người mặc áo bông màu xanh đen."
Chu Hoài Thần có thị lực rất tốt, trong đám đông chen chúc cũng nhìn thấy hai người mà Từ Vãn nói.
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, nói với Từ Vãn: "Em cứ ở trên xe, đừng đi đâu cả, anh ra ngoài một chuyến."
Từ Vãn rất có ý thức làm vợ quân nhân, không hỏi nhiều: "Anh đi đi, chú ý an toàn."
Đây là lần đầu tiên người đàn ông ra ngoài có người quan tâm, lại còn là người mình thích, trái tim anh ta lập tức mềm nhũn. Anh nhìn cô gái đang ngồi trên mép giường rồi nhỏ giọng nói: "Được, em đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
Nói xong mới sải bước rời đi.
Từ Vãn nào có sợ, dù sao cũng đang ở trong lòng đất mẹ, so với trước kia phải chạy vạy bên ngoài thì cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Chu Hoài Thần mới rời đi một lúc, những người trong toa tàu đã trở lại, mấy người đi vào không thấy Chu Hoài Thần còn tò mò hỏi một câu: "Đồng chí Chu xuống xe hít thở không khí rồi sao?"
Từ Vãn đáp một câu: "Vâng, anh ấy xuống hít thở không khí."
Những người khác cũng không hỏi nhiều nhưng người đàn ông nằm giường trên của Chu Hoài Thần đưa hộp tào phớ đựng đầy cho Từ Vãn: "Đồng chí Từ, đây là tào phớ đồng chí Chu nhờ tôi mang cho cô, cô mau ăn lúc còn nóng đi."
"Cảm ơn anh Lý, tiền tào phớ đợi Hoài Thần nhà tôivề rồi trả anh."
Thực ra tiền bạc đều ở trên người Từ Vãn nhưng lúc này Chu Hoài Thần không có ở bên cạnh, cô không tùy tiện mở túi lấy tiền. Dù sao mình mới đến lại còn trẻ tuổi, trên tàu người ra kẻ vào nếu bị người ta để mắt tới thì khá phiền phức.
Lý Văn Hữu không để ý nhưng nhìn Từ Vãn có vẻ ngoan ngoãn lại còn trẻ tuổi, đúng là không giống người quản lý tiền.
Nhìn Từ Vãn như vậy, người phụ nữ nằm giường giữa nói với Từ Vãn một cách thấm thía, vẫn nên là mình quản lý tiền, tiền bạc trong nhà nắm trong tay mình mới yên tâm.
Từ Vãn nhìn ra người phụ nữ này cũng là người thật thà, đương nhiên cũng cười đáp lại.
Nhưng ra ngoài thì cứ để Chu Hoài Thần chịu trận trước đã!
Từ Vãn ăn hết một nửa hộp tào phớ nóng hổi, một nửa còn lại để dành cho Chu Hoài Thần, ăn xong vẫn chưa thấy anh quay lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người vừa nãy ở bên cạnh người bán tào phớ đã không thấy đâu, cũng không thấy bóng dáng Chu Hoài Thần.
Từ Vãn đoán có lẽ là đã bắt được người rồi, cô còn chưa sốt ruột nhưng anh Lý nằm giường trên đã sốt ruột nhìn đồng hồ. Thời gian khởi hành của tàu cũng không còn nhiều, thấy Chu Hoài Thần vẫn chưa quay lại, liền hỏi một câu: "Em gái, chồng cô sao còn chưa quay lại, không thể đi xa được đâu, tàu sắp chạy rồi thì không đuổi kịp đâu."
Từ Vãn đang định nói thì trước mắt cô vụt qua một bóng người, là đồng nghiệp của Lý Văn Hữu nằm giường trên, họ Triệu, tên là Triệu Hồng Vệ.
Triệu Hồng Vệ vừa trở lại toa tàu đã vội vàng nói: "Mẹ ơi, anh Lý, anh đoán xem vừa nãy em nhìn thấy gì?"
Anh ta còn khá trẻ nói chuyện rất hấp tấp, không chỉ Lý Văn Hữu tò mò, ngay cả Từ Vãn cũng không nhịn được mà nhìn sang.
"Vừa nãy em thấy đồng chí Chu và hai người mặc quân phục khác đang bắt giữ ba bốn người, không biết những người đó đã làm gì, đầu còn bị trùm túi."
Anh Lý nghe xong liền nói một câu: "Còn có thể làm gì, chắc chắn là đã làm chuyện xấu, quân đội giải phóng của chúng ta sẽ không oan uổng người tốt."
Lời này đúng là thật, nói xong anh cả Lý và người phụ nữ nằm giường giữa còn lo lắng Từ Vãn lần đầu gặp tình huống này sẽ sợ hãi lo lắng, còn nhiệt tình an ủi cô: "Em gái, cô cũng đừng lo. Chồng cô là anh hùng, anh ấy bảo vệ đất nước, chúng ta cũng không thể kéo chân anh ấy lại. Cô yên tâm, trước khi anh ấy về nếu cô có chuyện gì thì cứ nói một tiếng là được."