Chu Hoài Thần không rảnh rỗi, thấy Từ Vãn uống nước xong lại đi tiếp nước nóng về để Từ Vãn rửa mặt đơn giản, để cô lên giường dựa vào anh mới đi rửa mặt.
Đợi anh quay lại, mọi người trong toa tàu cũng bắt đầu xếp hàng đi rửa mặt, đợi mọi người dọn dẹp xong thì cũng đến lúc tàu tắt đèn.
Những đồ vật có giá trị trong nhà đều do Chu Hoài Thần để bên cạnh, Từ Vãn cũng khá yên tâm, vốn còn lo mình không ngủ được kết quả lại ngủ rất say.
Nhưng sáng hôm sau dậy sớm hơn một chút vì sẽ đến một nhà ga lớn, tàu sẽ dừng lại khoảng ba mươi phút, cô định xuống tàu hít thở không khí.
Chu Hoài Thần muốn đi cùng cô nhưng Từ Vãn từ chối, để Chu Hoài Thần trông hành lý của họ.
Khoang tàu của họ ở gần cửa ra vào, cô xuống cũng nằm trong tầm mắt anh, Chu Hoài Thần cũng không đi theo, tự mình trông hành lý vợ mới yên tâm.
Từ Vãn xuống xe không lâu, Chu Hoài Thần nhìn thấy ngoài cửa sổ có những người nông dân gánh đồ đến bán, là tào phớ tự làm vào sáng sớm còn nóng hổi. Thấy anh trai ở giường trên định đi mua, anh liền định lấy hộp cơm nhờ anh ta mua giúp một ít, lát nữa Từ Vãn về là có thể ăn.
Anh đang lấy hộp cơm thì Từ Vãn từ đầu kia vội vã chạy về, đột nhiên nắm lấy tay anh và nói nhỏ: "Chu Hoài Thần, vừa nãy em thấy một chuyện rất kỳ lạ."
"Chuyện gì?" Chu Hoài Thần liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, tưởng Từ Vãn nhìn thấy thứ gì mới lạ.
Buổi sáng lúc này, những người cùng toa tàu cũng bận rộn, bận rửa mặt, bận ra ngoài hít thở không khí.
Người định giúp Chu Hoài Thần mua tào phớ tưởng rằng đôi vợ chồng trẻ đang thì thầm nói chuyện ngọt ngào, cũng thức thời cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Từ Vãn nhìn mọi người trong toa tàu đã đi hết, mới kéo Chu Hoài Thần về phía sau lối đi, lặng lẽ nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay Chu Hoài Thần bị những ngón tay ấm áp của Từ Vãn nắm lấy, đồng tử hơi rung lên ngạc nhiên nhìn cô, tưởng cô muốn nắm tay mình liền nắm ngược lại bàn tay thon thả đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Kết quả vừa chạm vào mu bàn tay, cô gái nhíu mày, tay kia không chút nương tình tát một cái vào tay người đàn ông.
Dù vậy, Chu Hoài Thần cũng không thu tay về, chỉ khó hiểu nhìn người ngồi trước mặt.
Từ Vãn biết anh hiểu lầm nhưng cũng không nói gì, chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào lòng bàn tay người đàn ông.
Lúc đầu Chu Hoài Thần vẫn chưa phản ứng lại nhưng sau khi Từ Vãn gõ vài cái thì anh đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt lập tức mở to.
Từ Vãn thấy anh có phản ứng, ra hiệu bằng ánh mắt bảo anh đừng nói rồi tiếp tục gõ vào lòng bàn tay anh.
Cho đến khi che giấu xong những gì vừa nhìn thấy, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết ý nghĩa của nó không?"
Chu Hoài Thần không trả lời câu hỏi của cô, thận trọng hỏi: "Vãn Vãn, em nhìn thấy ở đâu? Trên tàu hỏa à?"
Từ Vãn biết Chu Hoài Thần có lẽ đã biết ý nghĩa của nó, gật đầu: "Trên sân ga." Vừa nãy khi cô xuống thì thấy trên sân ga có một người mặc áo khoác lông vũ, thấy tò mò nên nhìn nhiều hơn một chút.
Lúc này trong nước vẫn chưa có áo khoác lông vũ, ít nhất là không thấy ở các cửa hàng quốc doanh, nơi duy nhất có thể mua được là cửa hàng kiều hối.
Nhưng hiện tại cả nước không có mấy cửa hàng kiều hối, muốn mua được đồ ở đó ngoài tiền còn phải có phiếu ngoại tệ, thứ này rất khó kiếm.
Ở một nơi như vậy mà lại xuất hiện một chiếc áo khoác lông vũ như vậy thì cảm thấy khá đột ngột, vì vậy cô nhìn nhiều hơn hai lần. Quả nhiên rất nhanh lại thấy một người từ trên xe xuống, hai người rất lịch sự bắt tay nhau. Cô tưởng là gặp bạn, kết quả vừa quay đầu lại thì phát hiện người từ trên xe xuống khi bắt tay lại làm động tác gõ ngón tay.