Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Thoát

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Phùng Kiến Quân đưa thẳng hai người đến bến xe.

Lúc này bến xe tương đối đơn sơ, xe cũng không nhiều, đến tỉnh chỉ có một chuyến xe.

Phùng Kiến Quân giúp chuyển hết hành lý lên xe, lại lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn: "Lão Chu, chị dâu, quãng đường này khá dài, tôi mua ít hạt dưa lạc, lúc rảnh thì nhâm nhi giết thời gian."

Tính cách Từ Vãn cũng khá thoải mái, trên đường đi cũng đã quen với Phùng Kiến Quân, sau khi cảm ơn lại còn mời: "Cảm ơn đồng chí Phùng, sau này rảnh đến biên cương, tôi và Hoài Thần mời anh ăn cơm."

"Vậy thì cảm ơn chị dâu." Phùng Kiến Quân nói.

Chu Hoài Thần nhắc nhở: "Mau về đi, chúng tôi cũng chuẩn bị lên đường rồi."

Vừa lúc này tài xế lái xe đi tới, Phùng Kiến Quân vẫy tay với hai người rồi quay người rời đi.

"Ồ, Chu Hoài Thần thật sự là cậu à?"

Hai người vừa mới ngồi xuống, phía sau đã truyền đến một giọng nói kinh ngạc, ngay sau đó bóng người đã đi đến trước mặt hai người.

Chu Hoài Thần nhìn người xuất hiện, giữa mày lập tức nhíu lại.

Triệu Thanh Xuyên nhìn Chu Hoài Thần mặc quân phục, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nếu không phải bị gia đình liên lụy thì anh ta cũng có thể đi lính.

Thậm chí cho dù không đi lính, cũng không cần phải bị ép xuống nông thôn.

Rõ ràng lúc trước anh ta là lớp trưởng, bố mẹ lại là công nhân, trước mặt bạn học thầy cô đều được như cá gặp nước.

Cho dù thành tích có kém Chu Hoài Thần một chút nhưng thi đại học không thành vấn đề, nếu thi đỗ đại học anh ta chắc chắn sẽ xuất sắc hơn Chu Hoài Thần.

Ai ngờ lại gặp phải tình hình đột biến, anh ta không những không được đi lính, còn bị ép xuống nông thôn.

Hiện giờ nhìn thấy Chu Hoài Thần như vậy, trong lòng càng thấy phẫn nộ vô cùng nhưng trên mặt không biểu hiện ra, còn chủ động tiến lên chào hỏi nhiệt tình.

Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, hiện tại anh ta còn đang ở trong quân đội, sau này không chừng có lúc dùng đến.

"Tôi là Triệu Thanh Xuyên, còn nhớ không?"

Chu Hoài Thần đương nhiên biết Triệu Thanh Xuyên, không những biết mà còn nhớ rất rõ.

Nghĩ đến kiếp trước, người này đã dụng tâm tiếp cận mình, có một lần anh đi làm nhiệm vụ mà chân mẹ bị thương tái phát, bố lại đi xử lý chuyện nhà người khác trong thôn.

Triệu Thanh Xuyên vừa khéo xuất hiện ở nhà, còn đưa mẹ đến bệnh viện. Từ đó Chu Hoài Thần rất biết ơn anh ta, cho nên sau này anh ta gặp khó khăn mình còn cho anh ta vay một khoản tiền.

Nhiều năm sau anh ta tổ chức họp lớp, mình vì có việc nên đến muộn, ở cửa đã nghe Triệu Thanh Xuyên lúc này đã là doanh nhân đánh giá về mình.

Nói mình chỉ chiếm được thời cơ tốt, nếu không đi lính, cả đời này cũng chỉ là nông dân đời đời kiếp kiếp.

Sau này anh kiểm chứng mới biết ngay cả việc đưa mẹ mình đến bệnh viện cũng là anh ta tính toán trước. Hôm đó có người trong thôn gây chuyện chính là anh ta xúi giục, mục đích là để mẹ mình cảm kích anh ta, mình vì biết ơn mà cho anh ta vay tiền.

Cũng chính khoản tiền đó đã giúp anh ta kiếm được thùng vàng đầu tiên.

Gặp lại người bạn học này, Chu Hoài Thần lại nghĩ nếu không có khoản tiền đó, người bạn học này còn thành công được không.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Triệu Thanh Xuyên, anh chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Tất nhiên là nhớ, lớp trưởng Triệu."

Rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng Triệu Thanh Xuyên lại nghe ra được mùi chế giễu, đặc biệt là bản thân hiện tại ở nông thôn đen nhẻm, trên quần áo còn vá chằng vá đụp. So với sĩ quan quân đội trẻ tuổi trước mặt, người đàn ông cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Triệu Thanh Xuyên chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, đại loại đều là bạn học sao lại khác biệt lớn như vậy, người đang nói trước mặt lại một mặt thản nhiên khiến người ta không nói được tốt xấu nhưng lời nói đó thật sự nghẹn trong lòng không nhả ra được cũng không nuốt xuống được, đừng nói đến việc khó chịu thế nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 40%👉
Combo Full lượt đọc giảm 19%👉

Thành viên bố cáo️🏆️