Từ Vãn không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy quần áo trước ngực người đàn ông đã ướt đẫm, nước mắt của cô mới từ từ ngừng lại.
Cảm xúc này rất kỳ lạ, đến nhanh đi cũng nhanh, đợi khi nước mắt ngừng lại nỗi buồn quanh quẩn trong lòng đã sớm biến mất.
Khi nhìn thấy ngực Chu Hoài Thần ướt một mảng thì cô lại cảm thấy xấu hổ: "Chu Hoài Thần, ngại quá, làm ướt hết cả áo anh rồi." Chủ yếu là cô cảm thấy mình quá kỳ lạ, sao lại đột nhiên khóc như vậy chứ?
Lúc này, sự chú ý của Chu Hoài Thần không để vào một chiếc áo, chỉ lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình: "Vãn Vãn, em đỡ hơn chưa? Có phải anh làm gì không tốt không?"
Từ Vãn nhìn vẻ tự trách của người đàn ông vội vàng lắc đầu, cô cũng thấy rất kỳ lạ. Ngoài lần đứng trong mưa khóc một trận năm đó, từ đó về sau cô không để tâm nữa, càng không khóc như một đứa ngốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây