Ngọc Đào nheo mắt: “Trong nguy hiểm mới có thể tìm được giàu sang mà, phải đi hỏi mới biết được.
“Không được, không thể đi được. Ngô Hiểu Phượng trừng mắt nhìn cô, lại nói: “Chẳng phải gần đây em học nấu ăn sao? Em đi đến tiệm cơm công xã hỏi xem họ có cần người làm hay không, chị nghe nói mức lương ở đó cũng ổn, còn có thể sống một cách đứng đắn.
“Làm đầu bếp ở tiệm cơm á? Ngọc Đào hơi nhíu mày, ngày nào cũng nấu cơm, vậy chẳng phải tay cô, mặt cô sẽ chịu thiệt thòi hay sao?
Ngô Hiểu Phượng bật cười hì hì: “Em đừng suy nghĩ dễ dàng như thế. Đầu bếp như người ta phải làm mấy năm mới có tư cách xin vào làm đấy. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, rửa rau các thứ thôi.
“Nhưng mức lương của nhân viên phục vụ cũng không tồi đâu, tốt hơn chúng ta nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây