Lục Vân Đương đâu còn tâm tư nào nghe Trịnh Xuân Linh nói chuyện, cho dù bà nói cái gì cũng hoàn toàn đồng ý: “Mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy đã gả cho con, chắc chắn cái gì con cũng nghe theo cô ấy.
Ngọc Đào hơi nghiêng đầu, bóng người đàn ông liền rơi vào trong con ngươi.
Hôm nay anh đổi một bộ âu phục màu xanh đen, kích thước được thiết kế riêng, chất liệu vải dày dặn, tôn lên bờ vai rộng eo hẹp và đôi chân thon dài của anh, một dáng vẻ dịu dàng lại cấm dục.
Ngọc Đào chưa từng thấy Lục Vân Dương như vậy, bỗng chốc liền ngây ngẩn, một giây kế tiếp, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, giống như thấy được đá quý mà cô thèm muốn đã lâu.
“Bác sĩ Lục. Cô đứng dậy theo bản năng, thốt lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây