"Anh đừng nản lòng, những tình huống này chỉ là tạm thời, sẽ sớm tốt lên thôi, anh hãy tin tôi đi."
Hơn nữa bây giờ đã là năm 1975 rồi, bình minh sẽ sớm đến thôi.
Lục Tri Nhàn cúi đầu cười, cũng không biết có đồng ý với lời cô nói hay không. Dù sao thì anh cũng là người duy nhất trong gia đình được tự do, anh cần phải phấn chấn lên.
"Cảm ơn cô!"
Anh ăn hết phần còn lại của bát phở, không hề chừa lại một tí nào. Mặc kệ nhân phẩm của cô gái này như thế nào, nhưng cô đã nói đúng một câu, đó là không được lãng phí.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây