“Được, anh biết rồi, ở Bắc Kinh này anh không tiện liên lạc, nếu em gặp chuyện gì khó khăn thì có thể nhờ ba anh giúp, nếu có chuyện không tiện để người lớn trong nhà biết thì em có thể nhờ anh trai anh giúp, miệng anh ấy kín lắm, sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.”
“Được...”
Hai người không biết chán nói một tràng dài, Đàm Hiểu Linh mới chậm rãi đến.
Mặt Đàm Hiểu Linh hơi đỏ.
Lưu A Mãn cúp điện thoại, cùng mọi người đi ra khỏi đại viện, cô nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Hiểu Linh, có chút không hiểu, trực tiếp hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây