Vương Căn Sinh thấy cha mình tới, giống như chó nhìn thấy chủ nhân, bừng bừng khí thế, vùng vẫy muốn bò dậy đấu một trận nữa.
Dương Quân Tô nhanh tay lẹ mắt, lại đạp anh ta ngã xuống.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Vương Trung đen giống như đít nồi, ông ta đi lên đỡ con trai, nói: “Con đứng sang một bên.
Sau đó ông ta quay mặt, nhìn Dương Quân Tô, hắng giọng nói: “Cháu Quân Tô, dù sao chú cũng là trưởng bối của cháu, chú tới nói vài câu với cháu, anh rể cháu ra tay là nó không đúng, chú quay về sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng. Nhưng cháu là một cô gái, ra tay thâm độc như vậy không hay đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây