Ngô Kiếm nhìn Lưu Cương bắt chuyện cũng theo lên: “Tiểu Dương, cô nói cô đi như vậy bảo mọi người nhìn nhận khoa cơ sở hạ tầng chúng tôi thế nào? Cô thế này không phải là giẫm mặt trưởng khoa Hạ sao?
Sử Đại Đồng cũng gật đầu phụ họa.
Dương Quân Tô thấy vậy, kiểm điểm mình có phải lại nể mặt họ quá rồi không?
Cô khoanh tay dựng lên bàn làm việc, cười như không cười nói: “Anh Ngô, anh nghe xem lời anh nói kìa, tôi thật sự không dám tin nó là lời thoát ra từ miệng của một người sống hai mươi mấy tuổi, làm việc nhiều năm như anh đấy. Tôi điều chuyển phòng khoa chính là giẫm lên mặt trưởng khoa Hạ? Anh coi mặt của trưởng khoa Hạ là cái gì? Trưởng khoa Hạ là người làm việc lớn, là người có cách cục lớn. Mặt của người ta là dùng để tranh chấp những chuyện vặt vãnh không quan trọng này sao?
Nói tới đây, Dương Quân Tô ngữ khí sâu xa dạy dỗ: “Anh Ngô, anh cũng lớn rồi, nhìn xa chút đi. Nếu không phải vì tốt cho anh, tôi cũng không thèm nhắc nhở anh, anh nói chuyện vừa thô lỗ vừa ngang ngược, không hiểu chuyện. Bản lĩnh ít, tính khí lớn, miệng rộng, tâm nhãn nhỏ. Giống như là con nòng nọc bị bệnh đau đầu, toàn thân đều là bệnh tật. Nếu anh biết sai không sửa, sau này chẳng những liên lụy lãnh đạo, hại đồng nghiệp, còn sẽ để lại họa cho đời sau. Tôi bi thương thay cha mẹ anh, thở dài thay con cái anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây