Ôn Minh Tri nhìn qua ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ quen thuộc dần dần xa đi, nghĩ đến cha mẹ và con nhỏ trong nhà, nước mắt không khỏi tràn mi, anh lại sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười, mau chóng cúi đầu che giấu.
Dương Quân Tô quấn khăn quàng cổ của mình cho Ôn Minh Tri, dùng tay vỗ nhè nhẹ phần lưng của anh, an ủi: "Không sao, muốn khóc thì khóc đi."
Ôn Minh Tri lau lau nước mắt, xấu hổ nói: "Anh quá yếu ớt."
Dương Quân Tô nắm tay của anh, nhẹ giọng: "Là người thì đều có lúc yếu ớt, em đã từng yếu ớt."
Cuộc sống dốc sức làm việc mấy năm trời khiến năng lực áp chế của Dương Quân Tô tăng cao, giới hạn khiến cô chảy nước mắt cũng cao lên, cô ngay cả tan vỡ cũng điềm nhiên như không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây