Dương Đại Bảo miễn cưỡng nhìn những người này một cái, yên lặng thở dài một hơi: Dù sao đàn ông nhà họ Dương bọn họ đều không có tiền đồ gì, ai cũng đừng nói ai. Gã ta nhìn ông nội xong lại nhìn sang cha, chú hai và chú ba, không có một ai là có tiền đồ, gã ta càng thêm yên tâm thoải mái lên, đầu óc nhà bọn họ là truyền nữ không truyền nam, gã ta còn có thể làm gì?
Gã ta còn lén nói phát hiện này cho Dương Nhị Bảo, trong lòng Dương Nhị Bảo hơi nẫu, cậu ta không cam lòng nói: "Vậy tương lai em phải sinh một đứa con gái có tiền đồ giống như chị Quân Quân, thế thì em cũng có thể hưởng hết phúc và khoác lác khắp nơi giống như chú hai rồi không?
Dương Đại Bảo vẫn không xem trọng: "Ngộ nhỡ con gái em cũng đầu óc không dùng được giống như em thì sao? Tựa như Nhàn Nhàn lười giống nhau anh, anh còn có thể làm gì được? Anh cũng không có thể che mờ lương tâm mà trách con được, người ta là di truyền từ anh mà."
Dương Nhị Bảo: "..."
Bởi vì thi rớt, Dương Thuyên lặng trốn ở góc phòng lẳng lặng nghe hai người anh đối thoại. Không, di truyền của anh ấy khác với bọn họ, chính miệng chị Quân Quân thừa nhận hai anh em bọn họ giống như cô, năm nay anh ấy chỉ là thời vận không tốt, sang năm anh ấy nhất định sẽ thi lên đại học.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây