Dương Đình Đình và Dương Xuân nghe thế thì tâm trạng kích động, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống.
Dương Xuân là người đầu tiên phát biểu cảm nghĩ: "Chị, tất cả mọi người nói em giống như chị, em nhất định sẽ học tập thật tốt, tương lai làm một người có cống hiến với xã hội."
Trước kia Dương Xuân chỉ là có hơi thông minh, không có dã tâm gì. Bây giờ dã tâm của cô ấy được kích phát ra từng bước một. Chị cô ấy có thể lên làm lãnh đạo, vì sao cô ấy không thể? Nhất là lần này, em trai cô ấy không thi đậu đại học, rất nhiều nam đồng chí cũng không thi đậu, nhưng mà cô ấy đã thi đậu rồi! Mặc dù chỉ là trường cao đẳng sư phạm, thế nhưng chị đã nói, năm nay người đi thi cực kỳ nhiều, tỉ lệ trúng tuyển cực kỳ thấp, phàm là có thể thi đậu đều là nhân tài. Bây giờ Dương Xuân đã trong tư thế khởi động, chuẩn bị đến thế giới lớn mới xông xáo.
Dương Đình Đình không khác Dương Xuân lắm, nhưng cô ấy suy nghĩ càng sâu hơn Dương Xuân chút ít. Cô ấy từ nhỏ gần như không có ra khỏi nông trường, cực kỳ có khát vọng với thế giới bên ngoài. Vì vậy sau khi tham gia công việc thì bộc bạch suy nghĩ này với chị, không ngờ chị thật sự cho cô vào xưởng dệt của huyện. Mấy năm nay cô ấy ở xưởng dệt cũng trưởng thành hơn không ít.
Nam đồng chí trong xưởng của cô ấy ít, nhưng xưởng sát vách nhiều, có mấy thằng oắt trong sáng ngoài tối bày tỏ tâm ý với cô ấy, nhưng cô ấy không buồn để ý tới, cô ấy ghi nhớ lời chị gái dặn dò, cô ấy còn trẻ, không thể kết hôn quá sớm, càng không thể tùy tiện kết hôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây