Đầu tiên, cô phải xác định một phương hướng lớn. Mỗi thời đại có quan điểm chính của thời đại đó. Quan điểm chính của thập niên 70 là đấu tranh giai cấp, phương diện nông nghiệp là tạo ruộng; thập niên 80 là cải cách mở cửa, xây dựng công xưởng, lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm.
Trong tình huống biến cách lớn này, nông trường cũng cần cải cách. Đương nhiên, nông trường quốc doanh bây giờ vẫn chưa tới điểm giáp giới phải cải cách. Điểm giáp giới này có lẽ sẽ nằm ở mấy năm sau, dưới sự dẫn dắt song tầng của cải cách xí nghiệp nhà nước và cải cách nông thôn, cộng thêm sự tấn công của thị trường, nó vốn dĩ bạo phát trong tụ tập mâu thuẫn, một tốp lớn nông trường quốc doanh sẽ đóng cửa gây dựng lại, chỉ lưu lại một phần nhỏ nông trường lớn chịu đựng được khảo nghiệm thị trường và được nhà nước nâng đỡ.
Chuyện Dương Quân Tô muốn làm là đi một bước nhỏ trước, tuy sẽ có tranh nghị và nguy hiểm, nhưng cũng có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Tới lúc đó, nếu nông trường Thắng Lợi cần nhân lực kéo sóng dữ, có lẽ cấp trên sẽ liệt cô vào trong danh sách lựa chọn. Cho nên mục tiêu của cô là cho dù rời đi mấy năm, trên giang hồ vẫn có truyền thuyết của cô. Người đi lưu danh, nhạn bay lưu tiếng.
Dương Quân Tô càng nghĩ, mạch tư duy càng rõ nét, cô nhanh chóng viết, hạ bút như có thần.
Từ nay, sự phát triển của nông trường phải kết hợp tình huống thực tế bản địa, đưa nông lâm mục phó ngư đồng loạt tiến bộ, cùng thúc tiến, cùng phát triển.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây