Trong lúc này, bà nội Diệp mãi gào khóc to vang dội, họng không hề bị khàn, từ ngữ không hề nặng nề.
Bà ta tiếp tục chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Có người ỷ vào nhân dân cho bản thân một chút quyền lực là muốn làm gì thì làm, tựa như trứng gà từng được ấp trong ổ, bên ngoài không thay đổi, bên trong đã thối hoắc; còn có người, một thằng đàn ông mà suốt ngày nhìn chằm chằm vào một nữ đồng chí để bịa đặt, miệng mồm sứt mẻ hơn cả một bà lão, cũng không đúng, người ta bây giờ không thể gọi là đàn ông rồi. Nhưng sao anh đã mất đi một khúc thịt, vì sao ngay cả lương tâm mình cũng mất thế. Lương tâm của anh là ở chỗ hôi thối nào thế? Lần này thì hay rồi, chú cháu mấy người không còn mặt mũi nhìn người, không còn mặt mũi nhìn ai!"
Bà nội Diệp mắng vừa thô tục lại thú vị, câu ngạn ngữ bỏ lửng nối đuôi không những. Những lời kịch này đều là tự bà nội Diệp phát huy. Bà ta sống mấy mươi năm rồi, cãi lộn vô số trận, kinh nghiệm dày dặn đã tích lũy đã dùng hết trong hôm nay.
Mọi người: "..."
Mọi người ngoại trừ bội phục thì chỉ còn bội phục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây