Dương Quân Tô thở dài một tiếng, chỉ đành nói: “Đúng vậy, chúng ta không phải người ngoài, vậy em vẫn nên nói với chị vậy.
Nói xong, cô lấy ra một tờ giấy bị xé một nửa từ trong ngăn kéo, đưa cho Ngô Lam: “Chị Ngô, chắc chị cũng nghe nói, có người tìm được một cuốn sổ đặc biệt từ trong nhà Đàm Thụ Nghi, có một nửa bị anh ta xé nát, mấy trang quan trọng nhất bị anh ta nuốt rồi, nửa còn lại được cướp lại đưa tới chỗ bí thư Trương rồi. Sau này có người nhặt được vài trang giấy, vốn dĩ cũng định nộp lên, em vừa thấy viết tắt chữ cái đó, vừa hay ứng với tên của chủ nhiệm Chương nên lặng lẽ giấu đi. Em đang định dành thời gian đưa cho anh chị, vừa hay chị tới.
Ngô Lam cầm lấy xem, chứ gì nữa, viết tắt chữ cái vừa hay ứng với tên của chồng mình, mấu chốt nhất là thứ ghi chép là tin tức nhận hối lộ, ngày nào tháng nào năm nào, nhận mấy con gà mấy con vịt; tháng nào năm nào, lúc hội cách ủy tịch thu nhà, đã giấu bao nhiêu đồ.
Tim Ngô Lam đập thình thịch, những việc này đều là thật. Nhà họ cũng không trêu chọc Đàm Thụ Nghi, anh ta ghi những cái này làm gì? Sau đó cô ta lại nhớ tới, họ không trêu chọc Đàm Thụ Nghi, nhưng chồng cô ta có xung đột lợi ích với Đàm Hoa, hai chú cháu đáng chết này.
Dương Quân Tô ở bên cạnh tốt bụng khuyên: “Chị Ngô, những gì ghi bên trên này cũng có thể là người khác. Em kiến nghị chị bảo chủ nhiệm Chương điều tra kỹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây