Dương Quân Tô cười nói: “Vậy cũng hết cách, hễ các anh tiến bộ một chút, tôi cũng không tới mức như vậy. Thế cục thiên hạ loạn như vậy, còn không phải đều do các anh làm. Anh nói nên sắp xếp các anh thế nào đây? Để ra ngoài các anh chỉ quấy rối, để trong nhà không làm cái gì hết. Lúc nhỏ quậy phá, lớn lên bộc phá tinh lực bừa bãi. Nói nghĩa khí bừa bãi với bạn bè, trung niên thì nổi quạu lung tung. Khi nào các anh mới có thể có chút nhân khí?
Ôn Chí Viễn trợn mắt há hốc mồm, hóa ra nói đạo lý với người ta còn có thể chỉ dùng câu ẩn dụ, còn có thể gieo vần. Mẹ anh ta so với người trước mắt này, đó là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Dương Quân Tô nói hòm hòm, đứng dậy, bễ nghễ nhìn xuống, ngữ trọng tâm trường nói: “Đồng chí Chí Viễn, anh còn trẻ, còn nhiều chỗ phải học lắm. Lời của tôi anh phải luôn luôn ghi nhớ, quay về kiểm điểm lại bản thân. Tôi đều là vì tốt cho anh. Anh phải nhớ kỹ mấy câu danh ngôn: muốn mẹ chồng nàng dâu sống hòa thuận, đầu óc của đàn ông không thể thiếu. Tất cả nguồn căn trong vấn đề mẹ chồng nàng dâu kỳ thực là do chồng chưa tròn vai. Trước khi xoi mói người khác, phải hỏi mình ba vấn đề: bản thân mình hoàn mỹ không? Mình làm đúng hết không? Người là do mình chọn sao? Phải tự kiểm điểm, thẩm vấn, suy nghĩ cẩn thận, phân biệt rõ ràng, làm đúng đắn. Được rồi, hôm nay tới đây thôi, hết tiết.
Ôn Chí Viễn im lặng đưa mắt dõi theo Dương Quân Tô rời đi.
Dương Quân Tô phủi phủi đất trên người, chậm rãi rời đi, bố đời thuyết giáo thật là sướng, mãi thuyết giáo mãi sướng, thuyết giáo với người bố đời là sướng càng thêm sướng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây