Bà cụ Diệp không yên tâm, lại hỏi Dương Phú Quý lần nữa: “Ông nó, chúng ta thật sự có thể đi sao?
Dương Phú Quý nói: “Không phải đã nói từ sớm rồi sao? Năm nay bất luận trai gái già trẻ đều đi hết.
Lúc này bà cụ Diệp mới tin là thật, trong lòng bà giống như đánh đổ lọ gia vị, ngũ vị tạp trần. Ngẫm nghĩ lại, trước đây vì sao không cho đi, bây giờ lại cho đi. Còn không phải vì đứa cháu gái Quân Tô đó. Hóa ra quy tắc cũ không phải không thể sửa, mấu chốt là xem đối với ai. Nghĩ tới đây, tâm trạng của bà cụ Diệp càng thêm phức tạp.
Sau khi Dương Quân Tô tan làm, đang nằm trên ghế nằm ngắm hoàng hôn, bà cụ Diệp xách một giỏ đồ đi vào.
Dương Quân Tô ngồi dậy cười chào: “Bà, bà tới rồi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây