Vốn dĩ Tôn Triển Thanh lo lắng cảnh ngộ của mình sẽ giống như ở phân trường một, bị một đám người rảnh đến điên bàn tán sau lưng, âm dương quái khí trước mặt. Không ngờ mọi người ai làm việc nấy, căn bản không có thời gian để ý tới cô ấy. Ba đồng nghiệp ở khoa sản xuất vô cùng chiếu cố cô ấy, nhiệt tình nhưng không quá trớn, chưa từng chủ động dò la chuyện riêng của cô ấy, khiến cô ấy vô cùng thoải mái.
Tâm trạng của Tôn Triển Thanh càng thả lỏng liền đặt hết tâm tư lên việc nghiên cứu thức ăn gia súc. Cô ấy dành thời gian về nhà lục tìm toàn bộ ghi chép và tài liệu do cha để lại năm xưa, nghiên cứu lại một lần nữa.
Dương Quân Tô không hiểu phương thức điều chế cụ thể của thức ăn gia súc, nhưng ít nhiều cô cũng biết một số kiến thức lý luận, nói những tri thức mình biết cho Tôn Triển Thanh.
“Tôi nhớ nguyên vật liệu của thức ăn gia súc chỉ có mấy thứ, ngô, lúa mì, trấu, cỏ chăn nuôi, bánh hạt bông, cộng thêm bột cá, muối và canxi cacbonat. Nhưng tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ có tỉ lệ phối khác nhau. Tôi kiến nghị chị chia lợn ra làm thí nghiệm, ghi chép hằng ngày, xem cho ăn loại thức ăn gia súc nào thì lợn có tình hình sinh trưởng tốt nhất.
Tôn Triển Thanh cười nói: “Không ngờ cô lại còn thật sự hiểu ngành. Vậy tôi không lo lắng nữa, tôi sợ nhất là ngoài ngành chỉ đạo trong ngành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây