Dương Quân Tô nhíu mày: “Đồng chí Tôn, chị xác định muốn so danh tiếng với tôi? Tôi dám nói, trong tất cả nữ đồng chí ở nông trường Thắng Lợi, danh tiếng của tôi vang nhất. Tôi từng đánh anh rể cũ, từng đánh sói, mắng rất nhiều người. Chồng tôi kết hôn với tôi, điều mọi người quan tâm nhất là liệu anh ấy có bị đánh không, cùng với khi nào bị đánh. Hàng xóm nhà chồng tôi đã kê ghế sẵn rồi, chỉ đợi xem đại chiến mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi.
Tôn Trưởng Thanh bị màn tự trào hài hước này của Dương Quân Tô chọc cười, quả thực, so với người trước mặt này, danh tiếng của cô ấy hình như cũng không tính là gì.
Tôn Triển Thanh cười xong, nghiêm mặt nói: “Lúc còn sống, cha tôi là bác sĩ thú y, tôi cũng theo ông ấy học một số kiến thức thú y, cũng từng học làm sao phối thức ăn gia súc, nhưng học không tới nơi tới chốn, hơn nữa nhiều năm không dùng như vậy, cũng đã quên gần hết rồi.
Dương Quân Tô nói: “Thứ như kỹ thuật, một khi chị học, sẽ khắc vào trong xương. Giống như đạp xe đạp, chỉ cần biết đạp, cho dù không đạp mấy năm, luyện tập lại một chút vẫn sẽ biết đạp. Đồng chí Tôn, tôi tin chị có thể.
Tôn Triển Thanh dùng ánh mắt dò xét nhìn Dương Quân Tô, nói: “Trưởng phân trường Dương, cô rất khác với lời đồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây