Dương Đại Bảo mang biểu cảm thống khổ rối rắm, sao ngay cả ngưỡng cửa ăn cơm mềm cũng cao như thế? Lúc thì ăn diện lúc thì giặt đồ nấu cơm, thế thì phiền phức biết mấy?
Dương Đại Bảo ôm chút hi vọng truy hỏi: “Không có yêu cầu thấp chút sao? Anh cũng không yêu cầu đằng nữ có bản lĩnh giống Quân Tô.
Ôn Minh Tri nói: “Em cũng không rõ, cái này phải dựa vào duyên phận. Tốt nhất là anh muốn tìm người như cô ấy, cô ấy cũng muốn tìm người như anh, hai người ăn khớp với nhau.
Dương Đại Bảo bất lực thở dài, anh ta đã hai mươi bảy rồi, anh ta có thể đợi, người nhà thì không đợi được. Thời này làm gì cũng không dễ, muốn ăn no chờ chết cũng khó như vậy, muốn ăn cơm mềm cũng khó.
Dương Đại Bảo không lấy được chân kinh từ chỗ Ôn Minh Tri, chỉ đành căn dặn: “Được rồi, chuyện hôm nay em biết anh biết, đừng nói với người khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây