Dương Quân Tô điềm nhiên như không có việc gì. Mấy người khen mấy người, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu? Hơn nữa, được khen là hiền lành cũng không phải là chuyện gì tốt, đây chính là một loại áp đặt đạo đức này. Nếu ai dám khen cô như thế cô sẽ nổi giận với người đó.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Ôn Viêm Hạ tìm cơ hội, đặc biệt nói với Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, bác gái của con không có ý gì khác, em ấy nổi danh thẳng thắn trong xưởng, hơn nữa luôn luôn làm công tác tư tưởng cho người trẻ tuổi cho nên mới dần dà thành thói quen nói chuyện thế này. Con đừng để trong lòng."
Dương Quân Tô mỉm cười: "Không việc gì đâu bác hai. Con là người cũng nổi danh là nói chuyện thẳng thắn nông trường. Hơn nữa con là phó trưởng phân trường, có đôi khi cần cho làm công tác tư tưởng người toàn phân trường, cũng dần dần quen kiểu cách nói chuyện thế này.
Bác thẳng, tôi càng thẳng hơn. Bác là lãnh đạo, còn tôi là trưởng phân trường.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ôn Viêm Hạ thở dài một hơi, nghe nói lúc trước Tống Yêu Vũ muốn giới thiệu Dương Quân Tô cho con mình, may mắn không thành công, nếu không, trong nhà có hai con mãnh hổ, ông ta khỏi nghĩ đến tháng ngày yên ổn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây