Đỗ Quyên thông minh hơn Lý Vệ Hồng nhiều, cô ấy nhìn ra mục đích chân chính của chị Dương, nhưng cô ấy sẽ không nói thẳng ra. Ngược lại thuận theo lời của Dương Quân Tô nói: “Vệ Hồng, chị Dương nói đúng. Chị ấy không lấy trợ cấp là vì cách mạng, cũng vì ảnh hưởng chính trị. Đỡ cho sau này có người lấy chuyện này ra nói, cô nên lấy thì cứ lấy, đây là trợ cấp cô xứng đáng có được, cô không lấy mọi người rất khó xử, chị Dương cũng khó xử.
Lý Vệ Hồng thuận theo: “Vậy được.
Điền Thúy Thúy hỏi: “Tiểu Dương, hợp tác xã chúng ta có cần chiếu phim lần nữa không? Họ ăn thịt cũng phải cho mọi người húp canh, giống như lần đấu hội cách ủy đó, sở dĩ mọi người đoàn kết như vậy cũng là vì lợi ích của mọi người là nhất trí.
Dương Quân Tô nghĩ ngợi, nói: “Vốn dĩ muốn chiếu phim, nhưng chuyện lần trước khiến tôi có bóng ma. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, lặng lẽ phát tài. Ngoài ra, không chiếu phim không có nghĩa chúng ta không tặng lại mọi người. Tôi có một số kế hoạch định thực hiện vào mùa xuân năm sau, nếu có thể thuận lợi tiến hành, sẽ tạo phúc cho tất cả công chức và gia quyến ở phân trường bốn, mọi người giữ bí mật trước ha.
Mọi người vừa nghe liền hưng phấn, còn có kế hoạch, còn tạo phức cho tất cả công chức, vậy thật sự tốt quá rồi, thật là vô cùng mong đợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây