Diệp Hương Vân và Dương Lợi Dân hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đã sớm biết trong tay cha mẹ chồng có tiền, năm đó còn muốn đào ra một chút, nhưng hai vợ chồng già này chỉ bằng lòng trợ cấp cho cả nhà anh cả, hoàn toàn không có phần của bọn họ, hai người chỉ có thể bỏ qua. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới bây giờ phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh. Lần này lão già đã chủ động cho bọn họ trước rồi, vừa ra tay đã là một trăm năm mươi đồng.
Giọng điệu Dương Quân Tô chân thành: "Ông nội, quan hệ huyết thống giữa chúng ta có tiền hay không đều là thứ yếu, con là người rất nhạt với những vật ngoài thân. Ông và bà nội xưa nay chỉ chú ý tới Đại Bảo, Nhị Bảo, đã quên đứa cháu gái là con, con biết hai ông bà bây giờ cực kỳ muốn đền bù tổn thất cho con. Con thì sao, vì để cho hai ông bà an tâm, đành phải tiếp nhận đền bù tổn thất của ông bà."
Dương Phú Quý: "..." Cái gì là được hời còn khoe mẽ? Là cái này.
Nhưng ông ta cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể nói: "Con nói rất đúng, ông với ông nội con muốn đền bù tổn thất cho con, con không thể không nhận được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây