Dương Phú Quý tức giận đến mức trước mắt đã biến thành màu đen.
Ông ta muốn nổi giận, lửa sắp bùng phát rồi nhưng cuối cùng vẫn cưỡng ép đè xuống. Cháu gái này vốn là không thân thiết với bọn họ, nếu lại nổi giận, về sau sẽ xa cách hơn. Vì đứa con lớn, vì hai đứa cháu trai, ông ta nhất định phải chịu đựng.
Dương Phú Quý cố gắng thân thiết mà hỏi thăm: "Quân Quân, vậy con nói phải làm sao bây giờ? Con cho một sáng kiến, Nhị Bảo theo đó mà làm cũng không tồi.
Dương Lợi Dân nghĩ một lát, cũng khuyên nhủ: "Quân Quân, hay là con suy nghĩ một vài biện pháp. Cha không vì điều gì khác, chỉ sợ Nhị Bảo sẽ thực sự phạm tội ảnh hưởng đến tiền đồ của con." Ông ta thật sự nghĩ như vậy. Từ khi được con gái làm công tác đả thông tư tưởng, dưỡng lão, đốt vàng mã sau này không cần dựa vào cháu trai nữa, ông ta cũng không có cảm tình gì với cháu trai nữa.
Dương Quân Tô coi như là thấy rõ bộ mặt thật của Dương Phú Quý và Dương Lợi Dân. Hai người này đều ích kỷ vô tình như nhau, chỉ suy nghĩ cho mình. Đặc biệt là Dương Lợi Dân, ông ta ai cũng không nghĩ cho, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Trước kia chỉ lo mình ăn uống khoái hoạt, mặc kệ vợ con, bây giờ ngược lại là chú ý tới cô, cũng là bởi vì mình có thể mang đến lợi ích và thể diện cho ông ta. Ngay cả người ông nội này cũng không phải là thiệt tình yêu thương Đại Bảo Nhị Bảo, ông ta là vì kéo dài hương quả cho nhà họ Dương mà biến con cháu trở thành công cụ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây