Họ nhắm tới hợp tác xã trước. Thứ như chiếu là vật phẩm thường dùng, nhà ai cũng không thể thiếu, cũng không phải ai cũng biết đan, cũng không phải ai cũng có điều kiện để đan. Tuy nói giá cả không tính là rẻ, nhưng một tấm chiếu có thể dùng được rất nhiều năm. Chiếu do hợp tác xã bán ra lô này nhiều hơn lô kia, thậm chí đã đi ra khỏi nông trường, mọi người đều giành mua.
Dương Quân Tô vừa bán chiếu, vừa nung gạch, nghe nói, còn có xã viên bán gạch cỏ gậy cỏ riêng, họ vừa nghỉ ngơi liền lấy cào và bao đi ôm những thứ có thể cháy như lá cây cỏ khô, quay về chế tác gạch cỏ gậy cỏ rồi bán cho xưởng gạch. Xưởng gạch mới thành lập không nhiều công chức, nhu cầu đối với chất đốt lại lớn, dĩ nhiên sẽ vui lòng thu mua. Đây vốn là chuyện ai cũng thích, nhưng có người nhìn không thuận mắt.
Hai chuyện này gộp lại bị người ta tố cáo lên.
Dương Quân Tô đã sớm biết tin, cô mở một cuộc họp nhỏ, triệu tập công chức và gia quyến thuộc hợp tác xã tới cùng nói chuyện này.
Mọi người căm phẫn sục sôi, cuộc sống của họ vừa mới tốt lên, những kẻ này lại tới gây chuyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây