Sau khi Dương Phán và Dương Đình Đình nghe xong cả hai cũng có chút áy náy. Đúng vậy, cái nhà này không phải chỉ có một mình em ba, cho tới nay đều là cô ở bên ngoài dốc sức làm, tranh thủ quyền lợi cho mọi người, mà các cô chỉ biết tránh ở sau lưng hưởng thụ lợi ích.
Dương Phán cảm thấy mình làm chị gái thì nhất định phải san sẻ với em gái tí nào đó. Cô ấy suy nghĩ chốc lát, an ủi: "Tô Tô, mẹ không nghe khuyên bảo của em không phải là vấn đề của em, là vấn đề của mẹ."
Dương Đình Đình không hiểu hỏi: "Chị hai, em cũng thấy chị ba nói gì cũng đúng hết, vì sao mẹ không nghe chứ?
Dương Phán cười khổ nói: "Còn không phải là bởi vì chúng ta là con gái, nếu Tô Tô là con trai thì em xem mẹ có nghe hay không? Bà ấy chỉ ước có thể nghe theo tất cả lời mà em họ nói.
Dương Quân Tô ngay trong giây phút này đã hiểu ra, đề hồ quán đỉnh. Đúng vậy, mẹ của cô không nghe cô nói. Nói chuyện với bà ấy có lý lẽ hay không không quan trọng, cũng là do mẹ của cô đã bị tẩy não quá ác quá sâu, bà ấy chỉ tin lời khuyên của đàn ông, chỉ tin lời đánh giá của đàn ông. Đối với bà ấy, sự chấp thuận của đàn ông mới là sự chấp thuận cao nhất, lời đề nghị của đàn ông mới là lời đề nghị tốt nhất. Đã như vậy, chi bằng cô đổi cách khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây