Dương Quân Tô gật đầu: “Ông, ông nói đúng. Chúng ta một bút không viết ra hai chữ Dương, là huyết mạch tình thân. Cháu cũng không khách sáo với anh ấy, dù sao thì Đại Bảo rảnh cũng rảnh, ông bảo anh ấy cuốc mảnh đất chừa lại của nhà cháu, rồi đốt cho cháu hai xe than, sau này rảnh rỗi thì làm việc nhiều. Sắt rảnh sẽ gỉ sét, người rảnh đầu óc sẽ xong đời.
Bà cụ Diệp: “…
Bà ta nói: “Ý của ông cháu là nhờ cháu dìu dắt Đại Bảo một chút.
Dương Quân Tô hùng hồn nói: “Bà, cháu hiểu ý của ông. Nhưng là Đại Bảo bị mọi người chiều hư rồi, cháu muốn dìu đỡ anh ta, cháu dám sao? Chức trưởng khoa này của cháu là dựa vào bản thân liều mạng giành được, không phải kế thừa, bao nhiêu người đang dòm ngó cháu. Cho dù cháu muốn dìu đỡ ai, người đó ít nhất phải chứng minh bản thân giỏi giang chứ? Đại Bảo giỏi sao? Bà sờ ngực tự hỏi, anh ta được sao? Anh ta làm gì cũng không ra hồn, ham ăn hốc uống, ngủ như chết, bà nói cháu cho anh ta làm gì? Có công việc chuyên ăn cơm ngủ nghỉ không? Bây giờ cháu đang khảo nghiệm Đại Bảo, khảo nghiệm thể lực, lực bền, quyết tâm của anh ta. Đây gọi là trời muốn phó thác một sứ mạng lớn lao cho ai đó thì trước hết bắt họ phải chịu nhiều nỗi thống khổ về nội tâm, phải vất vả lao đao(1).
(1) Trích chương 15 Cáo Tử Chương Cú Hạ - Khổng Tử
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây