Dương Quân Tô thay đổi sự cường ngạnh vừa rồi, trong ngữ khí mang theo một tia căng thẳng và ấm ức: “Trưởng khoa Tống, may mà chị và trưởng khoa Hạ quay về, nếu không em thật sự sợ chết mất. Chuyện nhà em rất đơn giản, chính là nhà anh rể em bạo lực chị em, em đi lên khuyên, kết quả anh ta đánh luôn cả em, chân của em còn đau, đầu bị đập mấy cái có hơi nhức, kết quả truyền ra lại thành em đơn phương đánh anh rể em, trưởng khoa Tống, trưởng khoa Hạ, các vị đồng chí, mọi người nghĩ đi, một nữ đồng chí trẻ như em, từ nhỏ đã thành thật, từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, cũng chưa từng đánh nhau, em nào có bản lĩnh kia? Lần này hay rồi, chị em bị đánh, em cũng bị đánh theo, chân què vẫn đi làm, vừa tới đã bị phê phán. Em thực sự không biết nên làm sao nữa?
Tống Yêu Vũ nhìn mọi người, nói: “Chúng ta đều là chiến hữu cách mạng, gặp phải đồng nghiệp có khó khăn phải giúp đỡ nhiều hơn, không thể hở tí là phê phán, thế này ảnh hưởng đoàn kết biết mấy. Nếp sống xấu này không thể duy trì.
Bạch Ngọc Phượng vội vàng cúi đầu thừa nhận lỗi lầm: “Trưởng khoa Tống, bọn em cũng là tốt bụng, muốn giúp Tiểu Dương tiến bộ.
Dương Quân Tô chân thành nói: “Đồng chí Bạch, cho dù cô có ý tốt, cũng phải nói rõ trước chứ, cô với tôi nói chuyện riêng cũng được. Cô kéo bè lũ tới phân trường ba hội thẩm như thế này, một người mới như tôi, chưa từng thấy thế trận này, sợ muốn chết rồi.
Tống Yêu Vũ cũng nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Dương là người của khoa sản xuất chúng tôi, cô là người ở khoa hậu cần, tuy nói cô tới trước em ấy, là tiền bối của em ấy, nhưng các cô là bình cấp về cấp bậc, công tác tư tưởng nên để những lãnh đạo như trưởng trường Du và bí thư Hà làm thì hơn, cùng lắm cũng nên để tôi và lão Hạ cùng với trưởng khoa Hồ các cô nói, cô hiểu không? Tìm nhân viên nói chuyện, cô đủ tư cách sao? Cái này phê bình rất nghiêm khắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây