Sau khi Triệu Đông Lâm hỏi qua, Đổng Giai Tuệ cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, cái vấn đề có đau khổ hay không này, hẳn từ trước khi cô tới khác với sau khi cô tới.
Nguyên chủ hẳn là rất đau khổ, dù sao ở niên đại này, ly hôn cũng là chuyện lớn, nếu không nguyên chủ cũng không thể nhảy sông tự sát, nhưng nếu như hỏi chính cô, thì mọi chuyện lại khá tốt, người của Đổng gia đối xử với cô không tệ, dùng những lòng tốt nhất đón nhận cô, không có tùy tiện tìm một người để gả cho cô, chỉ cần điểm này cũng đủ làm cô cảm kích.
Dĩ nhiên, cô cũng không tùy tiện là ai cũng sẽ gả đi, nhưng nếu Đổng gia không nhân từ như vậy, cuộc sống của cô sẽ vô cùng khó khăn, dù là chạy trốn, cũng sẽ đối mặt với quẫn bách, không lối thoát, không có thư giới thiệu, không có thẻ căn cước, cô vĩnh viễn sẽ không cách nào sống một cách quang minh chính đại, chỉ có thể ở lậu mà thôi.
Hơn nữa, một cô gái trẻ tuổi, ở một niên đại xa lạ như thế này, để bảo vệ bản thân tránh khỏi xâm hại cũng là một vấn đề, cho nên, cô vui mừng vì người Đổng gia hiền lành chính trực.
"Thật may mắn, chuyện trước kia đều cho qua đi, em một chút cũng không muốn nghĩ tới."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây