Đứa cháu trai của bà ấy hai mươi lăm tuổi, nhưng anh ấy không quan tâm đến chuyện tìm người yêu, không đề cập tới người khác, bà ấy đã giới thiệu vài người cho cháu trai, nhưng anhấy không đi gặp mặt người ta hoặc là anh ấy không muốn nói đến chuyện sau này, khiến cho các trưởng bối trong nhà lo lắng cuống cuồng thay anh ấy, bọn họ ước gì có thể trói anh ấy để tổ chức hôn lễ và đưa vào động phòng.
Rõ ràng là một thằng nhóc tuấn tú lịch sự, cao lớn, thể trạng cường tráng, đôi mắt ra đôi mắt, lỗ mũi ra lỗ mũi, khi các cô gái vừa nhìn lướt qua thì cô gái nào cũng muốn liếc nhìn lần thứ hai, tại sao với phong cách tướng mạo này mà anh vẫn độc thân hai mươi lăm năm, nói ra cũng không ai tin, người ta còn cho rằng anh có bệnh gì đó mà không thể nói ra.
Quý Chấn Phong đã sinh ra sức miễn dịch đối với những lời này từ lâu, anh trách mắng bản thân hùa theo cô Quý và nói: “Cô, cháu biết rồi, cô cứ yên tâm đi, cháu có bao giờ phụ lòng tốt của cô không?
Cô Quý bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, lúc nào mà cháu không phụ lòng cô, nếu cháu không muốn phụ lòng cô, thì tên nhóc thối như cháu nên kết hôn từ lâu rồi.
Hai cô cháu đã đợi ở địa điểm đã hẹn trước, hai giờ năm mươi lăm phút, Mỹ Hương vẫn chưa tới, Quý Chấn Phong cau mày nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây