Đến tận đáy lòng, Triệu Đông Lâm vẫn cân nhắc đến hiện thực, trong nhà có ba đứa con, coi như Hắc Đản đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Anh Bảo và Phóng Phóng còn nhỏ, sao có thể đi theo ba mẹ.
“Em cũng muốn, chúng ta cùng báo danh vào đại học, dẫn theo ba mẹ và con cái, thuê nhà ở bên ngoài. Không chỉ chúng ta, em còn phải cổ vũ Mỹ Hương thi, anh nói xem Mỹ Hương là cô gái tốt, tuổi trẻ, xinh đẹp, tấm lòng tốt lại thông minh, cô gái tốt như thế tùy tiện tìm một người gả đi cả đời ở nông thôn thật lãng phí đúng không? Nếu con bé thi lên đại học, có thể chọn một thanh niên tài tuấn, cuộc sống của con bé sẽ khác hẳn.
Cảnh tượng Giai Tuệ miêu tả cực kỳ đẹp đẽ, cũng có tính khả thi, nhưng Triệu Đông Lâm không bị cảnh tượng này mê hoặc mất lý trí.
Mười năm nay, lãng phí thanh xuân của quá nhiều người, lần này khôi phục thi đại học, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn tham gia, đương nhiên tỉ lệ chọi rất cao, vả lại thời gian thi là một tháng sau, thời gian thi cấp bách như vậy, cho dù anh từng học không tệ cũng không dám nắm chắc sẽ đậu.
Nội tâm anh lâm vào nghi ngờ, thời đại đang phát triển, thi đại học cần thuận theo thời đại, như Giai Tuệ nói, quốc gia bây giờ đang rất cần nhân tài, vào đại học nhận giáo dục cao đẳng đi ra, tất cả đều có thể thay đổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây