Nghĩ đến hai mươi mấy năm trước, anh em bọn họ tốt đẹp bao nhiêu, vô ưu vô lự, ngoại trừ nghèo khó, ăn không no, còn lại không có bất kì mâu thuẫn nào, bây giờ, mặc dù điều kiệu tốt, mỗi người cũng có gia đình riêng của mình, cuối cùng lại không tìm lại được những ngày tháng như còn bé.
Triệu Đông Hà nhếch môi, đắng chát cười nói với anh mình: “Em biết, nên em thật sự rất có lỗi, làm khó anh rồi.
Trương Xảo Nhi nhìn hai anh em bọn họ như thế, cũng không nhịn được, nước mắt tràn mi, bà ấy lấy tay áo lau lau khóe mắt, trong lòng đau khổ lạ thường.
Giờ phút này, bà ấy cực kỳ áy náy tự trách, tự trách bản thân tìm ra được một nàng dâu như Trịnh Nguyệt Phân vào nhà, hại cả một đời Đông Hà.
Cưới vợ phải cưới vợ hiền, lời người trước nói quả không sai!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây