Giai Tuệ muốn tăng cường mối quan hệ tình cảm với Hắc Đản, không phải tất cả trẻ con đều thích đi chơi sao, trong lúc Triệu Đông Lâm đang họp, cô dẫn Hắc Đản đi dạo xung quanh là được.
Đứa trẻ được bốn tuổi, đúng là thời điểm ham chơi, khi nghe Giai Tuệ nhắc đến, trong lòng Hắc Đản là muốn đi, chỉ là cậu ấy ngại ngùng và không dám nói ra thôi.
“Vậy cùng nhau đi đi.
Giai Tuệ tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Hắc Đản, tay của cô ấm áp và mềm mại, Hắc Đản sau khi nắm lấy bàn tay liền ngẩn ngơ, khiến cậu nhớ đến mẹ của mình trong trí nhớ, người cũng từng dắt lấy tay cậu, ôm lấy cậu hát như thế này.
Uông Mai ra đi khi Hắc Đản mới được hơn ba tuổi, bây giờ đã được hơn nữa năm, trí nhớ của trẻ nhỏ cũng không khắc sâu lắm, Hắc Đản chỉ biết nó có mẹ và bà đã ra đi, đối với dáng vẻ của mẹ mơ hồ đến không nhớ rõ, trong tay ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn lên vừa vặn trông thấy ánh mắt tươi cười của của Đổng Giai Tuệ so với hình ảnh người mẹ trong trí nhớ rất giống nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây