Đổng Giai Tuệ nghĩ lại cũng thấy đúng, hầu như tất cả nam giới đối với vấn đề vải vóc thêu thùa máy vá gì đó đều không hiểu, nếu để anh đi một mình, nhỡ đâu mua phải cái nào không thích hợp lại không đem đổi được, chi bằng tự mình đi chọn còn tốt hơn.
“Vậy khi nào anh lên thị trấn thì dẫn em theo.
“Được. Triệu Đông Lâm vui vẻ đồng ý, nhìn người vợ xinh đẹp ngoan hiền, yên tĩnh cúi đầu nghiêm túc vẽ hoa văn trên vải dưới ánh đèn dầu hỏa, hình ảnh đó thật đẹp, thật giống như bài thơ kia viết: “Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu/ Tượng nhất đoá thủy liên hoa bất tinh lương phóng đích kiều tu( Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng/ Tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát). Lúc này Giai Tuệ trong mắt anh tựa như một đóa sen xinh đẹp nở rộ thơm ngát, khơi gợi niềm hạnh phúc và sự rung động trong lòng anh.
“Đã muộn lắm rồi, đừng làm nữa, tối như thế làm hỏng mắt đó không đáng đâu.
Đổng Giai Tuệ vạch xong chỗ cuối cùng, cất gọn đồ đạc, rửa tay rồi lên giường, vừa ngồi xuống giường đã bị Triệu Đông Lâm ôm trầm vào trong ngực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây