“Cuộc sống ở trong doanh trại cũng không dễ chịu gì, mẹ nghe nói ở thôn bên cạnh, có một người làm quân nhân hai năm liền xuất ngũ trở về, nói mỗi ngày đều phải luyện tập, liều mạng huấn luyện, nếu mệt với khổ như vậy thì thà ở nhà làm ruộng còn tốt hơn. Anh trai con vốn cứng đầu, một tiếng khổ cũng chưa từng kêu, lần trước viết thư còn nói, anh con đã được lên chức tổ trưởng, cỡ hạ sĩ quan, tiền lương cũng tăng thêm hai tệ. Aiya, tiền lương hàng tháng của anh trai con một chút cũng không giữ lại liền gửi về nhà cho chúng ta, nói trong quân đội cái gì cũng không thiếu, không cần dùng đến tiền, nói cho cùng còn không phải là một lòng nghĩ đến cái gia đình này ư. Chị gái lấy chồng cũng chuẩn bị của hồi môn cho chị, con và em gái cũng cần tiêu tiền, anh con là vì các con, vì cái gia đình này mà dốc hết sức làm việc, con phải ghi nhớ kỹ những điều mà anh trai đã làm cho con.
Mẹ anh ta nói như vậy, Triệu Đông Hà luôn luôn khắc ghi trong lòng, khi người khác đói bụng không có gì ăn mà bụng kêu ùng ục, thì bụng mình nhờ ai mà luôn được ăn no, đặc biệt là khi nhìn thấy những người dân trong thôn vì đói mà động tay động chân tranh giành miếng ăn với nhau, còn có những người đói đến nỗi gặm cả vỏ cây, ăn đất Quan Âm, anh ta càng biết ơn anh trai của mình hơn.
Triệu Đông Lâm ở trong doanh trại một đường thăng quan tiến chức, không đến vài năm liền lên đến chức trung đội trưởng. Ngày đó khi nhận được tin này, ba anh ta và bác cả đã uống rượu ăn mừng với nhau đến tận nửa đêm.
“Đông Lâm là niềm kiêu ngạo của Triệu gia chúng ta, nhà ta mấy đời nghèo khổ, hôm nay cuối cùng cũng có người làm quan có thể mở mày mở mặt với tổ tiên được rồi.
Tuy là không phải chức quan gì to, nhưng tốt xấu gì cũng là có cấp bậc trong quân đội, trong cái thôn nhỏ này, nói ra đã vô cùng hãnh diện rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây